Sáng tác: Hoài Linh
Tiếng hát: Phương Dung - Album: Trường Hải 8 - Nhạc Không Chủ Đề 8
Hình ảnh: Sheet Nhạc Tờ Xưa

Lời bài hát:
Hồn lỡ sa vào đôi mắt em
Chiều nao xoã tóc ngồi bên rèm
Thầm ước nhưng nào đâu dám nói
Khép tâm tư lại thôi
Đường hoa vẫn chưa mở lối.
Đời lắm phong trần tay trắng tay
Trời đông ngại gió lùa vai gầy
Lầu kín trăng về không lối chiếu
Gác cao ngăn niềm yêu
Thì thôi mơ ước chi nhiều.
[ĐK:]
Bên nhau sao tình xa vạn lý cách biệt mấy Sơn Khê
Ngày đi mắt em xanh biển sâu, mắt tôi rưng rưng sầu
Lặng nghe tiếng pháo tiễn ai qua cầu.
Đường phố muôn màu sao thiếu em
Về đâu làn tóc xoã bên rèm
Lầu vắng không người song khép kín
Nhớ em tôi gọi tên, chỉ nghe lá rơi bên thềm.
Tiếng hát: Hoàng Oanh Pre 1975
"Về Đâu Mái Tóc Người Thương" – Bản tình ca gợi nhớ một thời xa vắng của nhạc sĩ Hoài Linh
Có những bản nhạc vang lên như thể mở cánh cửa ký ức, đưa ta trở lại những năm tháng tưởng chừng đã nằm yên trong ngăn kéo thời gian. “Về Đâu Mái Tóc Người Thương” là một trong những ca khúc như thế – một tuyệt phẩm nhạc vàng mang sắc màu hoài niệm, dịu dàng và sâu lắng như tiếng thở dài của một mối tình không trọn.
Nhạc sĩ Hoài Linh – người nghệ sĩ tài hoa của thập niên 1950-1960 – đã để lại cho đời những giai điệu đẫm chất thơ, lời ca nhẹ như gió thoảng, mà mỗi lần nghe lại, tim như có ai khẽ gõ. Giữa dòng nhạc vàng nồng nàn, sôi nổi thời ấy, ca từ của ông là một dòng suối mát lành, chậm rãi và tinh tế, không ồn ào mà vẫn lay động lòng người.
Cuộc đời nghệ sĩ thường lắm phong trần, trái tim họ vốn dễ rung động trước muôn bóng hồng thoáng qua. Thế nhưng, Hoài Linh lại là một ngoại lệ hiếm hoi. Dẫu từng nuôi cả một gia đình đông con bằng nghề sáng tác, ông vẫn sống lặng lẽ và thủy chung – một tình yêu duy nhất, một người vợ duy nhất – người phụ nữ đã cùng ông đi qua hơn nửa thế kỷ cuộc đời, trong yên ấm và êm đềm. Gia đình ông kể lại: bà là mối tình đầu và cũng là tình cuối. Trong từng bản nhạc ông viết, dường như có bóng dáng dịu hiền của bà thấp thoáng – không ồn ào, không phô trương, chỉ là một mái tóc dài, một ánh nhìn thầm lặng.
“Về Đâu Mái Tóc Người Thương” ra đời từ một khoảnh khắc thật đời thường nhưng nên thơ: sau mỗi lần gội đầu, bà lại ngồi bên thềm nhà hong tóc. Mái tóc dài, đen nhánh ấy, dưới nắng chiều nhè nhẹ, gợi lên trong lòng nhạc sĩ biết bao cảm xúc – để rồi ông lặng lẽ dệt thành nhạc, gửi vào từng câu hát:
❝Hồn lỡ sa vào đôi mắt emChiều nao xõa tóc ngồi bên rèmThầm ước nhưng nào đâu dám nói…❞
Đôi mắt và mái tóc – hai biểu tượng muôn đời của cái đẹp trong tình yêu. Ngày xưa, con gái ít khi buông tóc khi ra đường, vì thế, chỉ những ai thân thiết lắm, gần gũi lắm mới có dịp nhìn thấy mái tóc xõa tự nhiên của một người con gái. Và với người nghệ sĩ đa cảm, hình ảnh ấy trở thành một khoảnh khắc không thể nào quên.
❝Tóc em dài sao em không búiĐể chi dài bối rối dạ anh❞
Những câu ca dao xưa bỗng trở về, như chứng nhân cho một thời yêu thương vụng dại. Chàng trai trong bài hát của Hoài Linh cũng mang nỗi lòng ấy – yêu mà chẳng dám nói, thương mà chỉ giữ riêng trong tim. Giữa xã hội còn nhiều lễ nghi, giữa những ranh giới giai cấp chưa thể xóa mờ, mối tình ấy chỉ có thể lặng lẽ nở hoa trong lòng rồi chóng tàn theo gió.
❝Đời lắm phong trần tay trắng tayTrời đông ngại gió lùa vai gầy❞
Chàng trai nghèo – đơn độc, mơ ước mà chẳng dám mơ nhiều. Cô gái – con nhà quyền quý, sống trong gác cao, nơi ánh trăng cũng khó lọt qua song cửa. Khoảng cách ấy, làm sao vượt nổi? Và thế là cuộc tình đi vào ngõ cụt.
❝Bên nhau sao tình xa vạn lýCách biệt mấy sơn khêNgày đi mắt em xanh biển sâuMắt tôi rưng rưng sầu❞
Phút tiễn đưa, chỉ còn tiếng pháo vu quy xé lòng người ở lại. Cô gái về nhà chồng, để lại một người ôm mối tình dang dở, cùng câu hỏi không lời đáp: Về đâu làn tóc xõa bên rèm?
❝Đường phố muôn màu sao thiếu emLầu vắng không người song khép kínNhớ em tôi gọi tênChỉ nghe lá rơi bên thềm❞
Nỗi nhớ không còn là nước mắt, mà trở thành âm thanh – tiếng lá rơi, tiếng thở dài giữa lặng im. Đó là tình yêu đơn phương – một thứ tình yêu vừa đẹp, vừa buồn, vừa day dứt suốt đời.
Có một thời, “Về Đâu Mái Tóc Người Thương” được hát lại bởi nhiều giọng ca trẻ, khơi dậy một làn sóng yêu nhạc vàng trong lớp khán giả mới. Thế nhưng, ít ai biết rằng người đứng sau tuyệt phẩm ấy không phải nghệ sĩ hài nổi tiếng cùng tên, mà là một nhạc sĩ lặng lẽ – Hoài Linh của hơn nửa thế kỷ trước, người đã gieo những nốt nhạc buồn lên thời gian, để rồi hôm nay, người nghe vẫn thấy tim mình ngân lên một tiếng thở dài, da diết, nhớ thương.
Ca khúc ấy – như một bức ảnh cũ nhòe màu – vẫn còn lưu giữ hơi thở của một tình yêu không thành, của mái tóc người xưa, của một đôi mắt làm “hồn lỡ sa vào” trong một chiều rất cũ...
No comments:
Post a Comment